Bài Học Nơi Hoang Địa
“Để đón nhận Hồng Ân của Chúa, bạn phải vào hoang địa và ở đó một lúc” (Chân phước Charles de Foucauld).
Mọi Kitô hữu đều phải vào hoang địa một lúc nào đó. Hoang địa là sa mạc, là khoảng đất trống, khô khan, và “hoang địa” cũng là khi chúng ta cảm thấy sự mất mát, lầm lẫn, đau lòng, cô đơn.
Tôi đã vào hoang địa nhiều lần – có khi là một ngày, có khi là một tháng. Nhức nhối lắm. Khó chịu lắm. Cần phải biết từ bỏ chính mình và các ước muốn. Nhưng qua nhiều năm, tôi thấy rằng những lúc đó có sức biến đổi nhiều nhất. Khi tôi thực sự nghĩ về điều đó, những lần mà tôi cảm thấy gần gũi với Thiên Chúa nhiều nhất.
Rong Mùa Chay này, thời gian mà Giáo hội tiến vào sa mạc của sự từ bỏ mình và sám hối. Chúng ta có thể ghi nhớ 5 bài học quan trọng này để củng cố đời sống và tiến bước trên đường lữ hành trần gian:
1. Chúng ta luôn cần ơn Chúa. Không có gì khiêm nhường hơn là thu mình vào nơi tĩnh lặng. Hầu như tôi luôn vào sa mạc ngay khi tôi nghĩ mình có những điều cần giải quyết. Ngẫu nhiêu chăng? Có thể là không. Chỉ khi Thiên Chúa tước lột hết thì chúng ta mới hiểu được chúng ta yếu đuối thế nào khi không có Ngài. Chúng ta nhận ra ý chí mình quá nhu nhược, nên cần được an ủi về thể lý, tình cảm, hoặc tâm linh. Chúng ta chịu đau khổ một thời gian vì không được an ủi, nhưng khi Thiên Chúa phục hồi những điều đó, chúng ta biết là phải yêu mến Ngài và nhận biết lòng nhân lành của Ngài.
2. Trưởng thành từ đau khổ. Lửa thử vàng, gian nan thử sức. Khi ở trong sa mạc, tôi phải thực hành các nhân đức mà tôi muốn phát triển nhưng tôi quá yếu đuối hoặc cố chấp. Chỉ khi Thiên Chúa thúc ép tôi bằng cách nhẹ nhàng của Ngài thì tôi mới thực sự khả dĩ phát triển trong Ngài. Bất kỳ nỗ lực nào Ngài muốn chúng ta làm cũng đều là cơ hội để chúng ta trưởng thành hơn.
3. Thiên Chúa dùng sự gian khổ để kêu gọi chúng ta kết hiệp mật thiết với Ngài. Thi thoảng Thiên Chúa kéo chúng ta vào hoang địa để chúng ta gặp gỡ và trò chuyện thân mật với Ngài: “Ta sẽ quyến rũ nó, đưa nó vào sa mạc, để cùng nó thổ lộ tâm tình” (Hs 2:14). Khi nào chúng ta thoát ly mọi thứ chia trí trần thế hoặc đau khổ, chúng ta mới có thể liên kết với Ngài đúng mức. Một số an ủi tâm linh có được từ những lúc đau khổ và cô đơn. Có vẻ như đó là cách duy nhất mà Thiên Chúa có thể bước vào tâm hồn chai cứng của chúng ta.
4. Chúng ta không một mình, dù có vẻ như chúng ta bơ vơ. Ở trong hoang địa tâm linh hoặc tình thần có vẻ là nơi cô đơn nhất thế gian. Nhưng ngay trong khoảng trống vắng đó, chúng ta lại khả dĩ nhớ rằng chúng ta thực sự không bao giờ một mình, vì Thiên Chúa luôn hiện diện để hướng dẫn, an ủi, và nâng đỡ chúng ta.
5. Mọi sự sẽ ổn. Sau cơn mưa, trời lại sáng. Thiên Chúa biết rõ giới hạn của chúng ta. Ngài biết thập giá của chúng ta nặng nề, chúng ta cần trợ giúp. Đó là lý do Ngài ân xá cho chúng ta, chúng ta được đổi mới về sức mạnh, và chúng ta lại dễ dàng tín thác vào Ngài. Hãy nhớ rằng cuối cùng dân Do Thái cũng vào Đất Hứa sau 40 năm dài đằng đẵng nơi hoang đại. Và chúng ta cũng vậy.
Trong Mùa Chay này, và những lúc khác trong cuộc sống, khi chúng ta cảm thấy trống vắng hoặc khô khan, đừng tìm cách chạy trốn, mã hãy tự hỏi mình: “Thiên Chúa muốn dạy tôi điều gì trong lúc khó khăn? Ngài muốn tôi trau dồi nhân đức nào: Tín thác, từ bỏ mình, khiêm nhường? Ngài đang lột bỏ cái gì nơi tôi để tôi có thể bước theo Ngài sát hơn: Kiêu ngạo, ý định, ước muốn?”.
Chúng ta hãy ấp ủ sự biến đổi yêu thương mà Đức Kitô muốn nơi chúng ta trong thời gian này, khi chúng ta nghĩ rằng không có gì xảy ra hoặc khi chúng ta đi về phía hư vô, vì đó là lúc chúng ta trở nên hoàn thiện nhất trên hành trình nên thánh. Hoang địa có thể lạnh lẽo và trống vắng. Nhưng nếu chúng ta bước đi trên cát bên Đức Kitô, nắm lấy tay Ngài, chúng ta sẽ mạnh mẽ hơn và xinh đẹp hơn trước.
AMY ATKINSON
TRẦM THIÊN THU (Chuyển ngữ từ IgnitumToday.com)
Chiều Mùa Chay, 22-2-2016