Vinh cô đơn!
Trên một tấm biểu ngữ trong ngày 15-8-2016 của đoàn người đi vì cuộc sống, đi vì gia đình, đi vì đất nước và đi vì tương lai của dân tộc Việt Nam từ vùng đất khô cằn lên sỏi đá thuộc địa phận Vinh, ( bao gồm Thanh, Nghệ, Tĩnh), tôi thấy một hàng chữ rất đáng trân trọng“Hãy đồng hành vì con cháu chúng ta;”. Lạ chưa? Những người gìa em bé, những thanh niên, thiếu nữ hay tráng niên này đã không đi vì mình, nhưng lại đi vì con cháu chúng ta, đi vì tương lai của đất nước, đi vì dân tộc Việt Nam ư?
– Họ là ai thế? Là người Việt Nam hay là Việt cộng đã kêu gọi mọi người “ Hãy đồng hành vì con cháu chúng ta”?
Nhìn hình, nghe giọng nói, ai cũng biết họ đều là người Việt Nam thuộc mọi lớp tuổi. Từ lẩm dẫm tập đi, đến gần xuống lỗ, không phân biệt thiện nam, tín nữ, giàu nghèo sang hèn. Tất cả đều tay trong tay, chung một nhịp bước, một niềm tin. Ở đó, xem ra không có bóng dáng những đôi dép râu, nón cối, cũng không có cái mũ tai bèo phủ kín tương lai. Trái lại, chỉ có những tấm lòng Việt Nam sắt son vì non nước, nhịp nhàng bên nhau, bước theo khẩu hiệu “ đồng hành vì con cháu chúng ta” dẫn đường. Ôi cao qúy thay, những bước chân đã tự xóa bỏ mình đi vì đất nước và vì tương lai Dân Việt!
Trong khi đó, đừng dòm chừng, chực sẵn từ phía bờ đường bên kia là thành phần được gọi là Việt cộng. Chúng được võ trang, đeo mặt nạ, đứng thành từng hàng, từng lớp với súng đạn, dùi cui rực khí thế. Ở đây là toán sắc phục màu xanh cứt ngựa, hại nước. Đối diện bên kia là đội hình màu vàng bò, triệt dân. Tất cả được nối kết với nhau bởi những kẻ giả dạng, trá hình, ăn mặc như người dân thường. Rồi chờ một tiếng tru tréo lên từ đàn chó có giây đeo cổ, là chúng nhảy bổ vào dòng người đi vì non nước đang ở trước mặt mà cắn xé. Toàn cảnh, thật khó để tìm ra chút hình ảnh và tâm trí của người Việt Nam vì tổ quốc, vì đồng bào mình trong lớp sắc phục này. Mặc dù, họ có cùng chung một ngôn ngữ, một màu da với những người nâng cao biểu ngữ Tự Do cho Việt Nam đang ở ngay trước mặt.
Thật ra, cảnh này không lạ. Cách đây gần 80 năm, Hồ Quang, người Tàu gốc Hẹ, (theo tiểu sử) đã dùng khẩu hiệu Độc Lập rồi Tự Do để dối gạt thế hệ cha anh của họ bước vào đường chinh chiến, đấu tranh. Kết qủa, xương người dân Việt chất cao như núi, máu chảy đỏ trên ruộng đồng, tràn xuống sông ngòi. Hơn bốn triệu mạng người Việt Nam đã phải chết vì cuộc lừa phỉnh vĩ đại này. Đến khi tàn chinh chiến, những đôi mắt Việt Nam chỉ còn lại lòng trắng, mới có thời gian nhìn lại thân phận Việt Nam của mình. Ở đây, trên miền bắc nước ta, sau bản án “ cải cách ruộng đất” du nhập từ Tàu cộng vào là hơn 172000 ngàn người dân nước Việt bị giết chết không toàn thây. Kế đến là hệ thống trại tù mọc lên như nấm dành cho “ Trí phú địa hào” tuy có vài ba sào ruộng, nhưng thiếu con trâu, con bò mà thoát chết! Sau ngày 30-4-1975, những trại tù này lại cũng là nơi để rịt cổ hơn 500,000 sỹ quan và công chức của Việt Nam Cộng Hòa.
Ở một chiều khác, trái ngược với cảnh cùng khổ của người dân. Những nhà cao tầng mọc lên. Nơi đó là công sở hay phủ doãn, tư dinh, đều có khách ra vào với quần là áo lượt, xe hơi bóng. Nơi kia, rượu tràn ly, váy vén lên tận hông bên tiếng cười và giọng nói lơ lớ! Hỏi ra mới biết là ta chiêu khách… ngoại. Đến khi mở mắt nhìn lên. Cái lá cờ đỏ đang bay phần phần trên nóc dinh thự kia, xem ra là gía máu cuả mấy triệu người chết trong chiến đấu, và trong cải cách. Ai cũng tưởng là cờ ta chống xâm lăng, chống cường hào ác bá. Ngờ đâu, khi mở sách ra mới vỡ lẽ, Nó là cờ của Cộng sản Phúc Kiến do Hồ Quang mang vào!
Hoang dại chưa? Những tưởng rằng sau ngày tàn chinh chiến, dẫu không phải công đầu, nhưng người vì non nước cũng được hưởng chung chút lộc của non sông. Lộc nào phải là mâm cao cỗ đầy với nhà gỗ lim, mái ngói đỏ. Lộc cần chi phải đến ôtô nhà lầu, rượu tràn ly! Chỉ cần có mảnh vườn ao cá, có công ăn việc làm, và được nhìn lớp trẻ khôn lớn học hành nên người, được nhìn thấy người dân sống trong một đất nước có Tự Do, Hòa Bình. Trước là phủ ấm, đáp đền ân nghĩa của những người đã hy sinh vì đất nước, sau là chung góp sức xây dựng quê hương, hàn gắn lại nỗi đau trong chiến tranh là đủ. Kết qủa, lầu cao thì bia rượu, mâm cao cỗ đầy phủ phê. Dưới phố trong thôn chỉ thấy cảnh “ đầu đường đại tá vá xe, cuối thôn thượng tá cụt què xin ăn”. Và nơi xa xa kia, hàng hàng lớp lớp mộ bia đổ nát với xương cốt của người chiến sỹ đã hy sinh. Hay trong đó chỉ có mảnh xương trâu xương bò do nhà nước CS lừa đảo bằng cái tên của họ, với nhang tàn khói lạnh!!
Bấy nhiêu vẫn chưa là toàn cảnh. Nay từng đoàn Tầu ô, lên máy bay, xuống tàu thủy, theo đường bộ vào ra như nước không lúc nào dứt. Khách dừng lại trước dinh thự cao hay nơi công sở lớn, một thằng người mang tên Việt lom khom đứng chầu mở cửa! Chú Khách bước ra, mồm nói văng nước bọt, bàn tay chỉ ngang chỉ dọc. Cửa sông này, khu rừng kia, dãy phố đó là của Nị, dân Nị ở! Đôi mắt cán to, cán bé trắng dã. Hàm răng vẩu đập vào nhau kêu cộp cộp, vội một lời vâng vâng, dạ dạ. Kết qủa, hàng hàng lớp lớp kẻ lạ đến, xây nhà chiếm đất. Riêng sức trai phá núi xẻ rừng của dòng Việt tộc bao bị lên vai, đi sống đời nô lệ công bộc nơi đất khách, hoặc héo tàn trong vai nữ tỳ ở xứ ngưòi. Riêng mẹ Việt Nam co ro khóc đứng khóc ngồi, chờ ngày Cộng- Hồ ban cho cái lỗ, mồi lửa! Phần trẻ thơ thì từ thời Đặng xuân Khu đến Phạm vũ Luận đã cho ra kế sách! Học tiếng Tàu để mà kiếm miếng cơm manh áo độ thân! Bo bo nhân cách Việt, học tiếng Việt thì… tàn!
Đó mới là lý do để đoàn người “ khốn khổ” kia xuống đường. Họ đi và dựng lại tiếng nói, dựng lại nhân cách độc lập Việt Nam ư? Có thể lắm. Bởi vì, họ đã tự xóa bỏ mình đi, trong lòng chỉ còn lại hình hài và tương lai của dân tộc và của đất nưóc Việt Nam. Họ xông pha vì non nước, vì quyền con người đấy. Ở đó, những bước chân mạnh mẽ của họ gieo trên đất mẹ như muốn khẳng định rằng: Đất nước này chỉ tồn vinh bởi những tấm lòng dũng cảm, kiên cường Việt Nam. Ở đó quyền sinh, quyền sống của người dân Việt Nam phải được tôn trọng và bảo vệ trước tất cả mọi lý lẽ! Không ai, không một chế độ nào có thể ngăn cản được đường sống của dân tộc ta. Đất nước này không bao giờ nở hoa với một loài sâu bọ mang tên CS! Nhưng, ai sẽ nghe tiếng nói của họ đây?
Còn nhớ, Lịch sử Việt Nam hơn 4000 năm qua đã chứng minh rằng: Chưa có kẻ nào đi cầu Hán thất, cầu ngoại bang mà đem lại hạnh phúc cho nhân dân Việt Nam. Trái lại, chỉ có những người đã đứng dậy chém kẻ cầu vinh, chém kẻ quy hàng Hán thất mới đem lại vinh quang và no ấm cho người dân Việt mà thôi. Nay Hồ chí Minh, nếu Y không phải là Hồ Quang, người Tàu Hẹ, lợi dụng thời cơ, lừa dân ta để cướp nước thì khi Y đi rước Tàu vào Việt Nam, liệu có đem đến cơm no áo ấm cho người dân nước Việt hay không? Hay Y đã đem cả giang sơn đi đánh đổi lấy cái bọt bèo chủ tịch nước VC và làm tay sai cho Tàu?
Câu trả lời xem ra là có sẵn đây. Người Việt Nam không ai mà không biết đến một câu nói như thành ngữ: “Đồng tiền liền khúc ruột”! Tại sao, tiền là một mảnh giấy ngoại thân, lại được xem là liền khúc ruột trong nội thân? Chẳng nói ra, ai ai cũng biết. Tiền là sở hữu ngoại thân nhưng liên quan trực tiếp đến sinh hoạt đời sống của con người. Nó không chỉ liên quan đến cái ăn cái mặc, cách nuôi sống chính bản thân con người mà còn mua được cả tiên nữa! Như thế, người có ruột, không có tiền sẽ chết. Nhưng ngườì có tiền không có ruột cũng chết. Theo đó, chúng ta hãy nhìn lại xem, phương cách Việt cộng chặt khúc ruột của Việt Nam để hiến cho Tàu và làm chúng ta phải chết ra sao?
1. Ngoại hối và gía trị tiền tệ của Việt Nam Cộng Hòa:
Điểm qua đôi hàng về tiền tệ của miền nam trước 1975. Vào tháng Mười năm 1970 chính phủ Việt Nam Cộng Hòa cho điều chỉnh lại hối suất chính thức. Giảm giá trị gía trị tiền tệ Việt Nam cho phù hợp với sinh hoạt kinh tế. Theo đó 1$ USD = 275 đồng VN. Nghĩa là 1 đồng VN = 0,036 US. Đến Năm 1972 kinh tế gặp khó khăn cùng lúc chiến cuộc khốc liệt trong mùa hè, chính phủ đã quyết định phá giá đồng tiền với mục đích kích thích xuất cảng. Hối suất tăng vụt lên thành 1USD = 550 đồng VN. Ngành xuất cảng khởi sắc nhưng giá trị mãi lực và lợi tức của người dân giảm mạnh. Đến năm 1975, năm cuối cùng của chính thể Việt Nam Cộng hòa thì 1 USD 1 = 700 đồng VN.( Clarke, Jeffrey J. Advice and Support: The Final Years, 1965-1974) wikipedia. Ở đây có một điều nên nhớ ngay là: Trên tất cả các đồng tiền giấy của Việt Nam đều có chữ ký của người quản trị ngân hàng quốc gia. Tiền và hệ thống tiền tệ ở miền nam được bảo chứng bằng vàng, qúy kim và ngoại tệ trong ngân hàng. Về mặt kinh tế, Việt Nam Cộng Hòa đã bắt đầu sản xuất xe hơi. Bỏ xa các nước làng giềng. Về tài chánh công, không kể phần ngoại hối, VNCH có 17 tấn vàng dự trữ trong NHQG.
2. Tiền rác dưới thời Việt cộng sau 1975.
Hôm rồi, Nguyễn thị Kim Ngân, trong vai chủ tịch của Quốc Hội toàn Việt cộng, vẻ kênh kiệu và hỗn khi phát biểu: “ Hỏi xem đã làm gì cho đất nước chưa?”. Bỏ qua, phương cách thuổng ý của TT Kenedy, Hoa Kỳ. Nay, tôi xin ghi chép lại những việc Việt cộng đã làm cho đất nước Việt Nam của chúng ta để trả lời cho câu hỏi này đây. xin nhớ đây chỉ là một phần rất nhỏ mà tất cả mọi người đều đã biết rất rõ.
a. Việt cộng đổi tiền, cướp của lần thứ nhất:
Sau khi chiếm đóng miền nam bằng súng đạn của Tàu, Nga. Việc đầu tiên là chúng cướp của miền nam 17 tấn vàng, sau đó phao tin là TT Thiệu lấy mang đi. Đến ngày22-9-1975, Việt cộng khua chiêng đánh trống, đổi tiền “Ngụy” ra tiền của nhà nước CHXHCNVC. Chúng rêu rao đây là thời kỳ mới với cuộc sống mới không còn nô lệ Mỹ, nhưng làm nô nệ cho Tàu. Kết qủa với hối xuất 500 đồng Việt Nam Cộng hòa = 1 đồng Cộng hòa Miền Nam Việt Nam. Kỳ đổi tiền này, nhà nước Việt cộng quy định là mỗi gia đình ở miền nam chỉ được đổi 100.000 đồng cũ ra thành 200 đồng mới để tiêu dùng thường nhật. Phần còn lại, nhà nước giữ lại, ai cần thì làm đơn xin. Sau đó, (theo Wikipedia), “từ đầu năm 1976, các gia đình có tiền đổi được phép rút 30 đồng mới mỗi tháng, nhưng đến tháng 12/1976 thì trương mục được khóa lại” . Tiền đã vào kho được cúng thiên địa, gọi tắt là vào túi Việt cộng!”
Vào thời điểm này, Việt cộng tự đặt gía trị hối đoái như sau:
– 1USD = 1,51 đồng giải phóng (CHMNVN).
– 1USD = 2,90 đồng NHVN.( tiền miền bắc)
b. Cuộc cướp cạn vào ngày 03/5/1978
Người Việt Nam chưa kịp bàng hoàng. Nhiều người còn chưa dám xin rút tiền của mình ra khỏi ngân hàng của Việt cộng. Việt cộng lại đổi tiền. Lần này, ở miền Bắc, một đồng mới trị giá bằng một đồng cũ (tiền phát hành năm 1958); ở trong Nam, một đồng mới bằng 0,80 đồng cũ (phát hành năm 1975). Đây cũng là lần đầu, sau 20 năm Việt Nam lạidùng chung một mẫu tiền. Nhưng lần này nó mang hình Hồ Quang.
Trong lần đổi tiền này, Việt cộng quy định dân thị thành được đổi tối đa 100 đồng cho mỗi hộ 1 người; 200 đồng cho mỗi hộ 2 người; Hộ trên 2 người thì người thứ 3 trở đi được đổi 50 đồng một người. Như thế, mức đổi tối đa cho mọi hộ thành phố bất kể số người là 500 đồng. Dân quê được phép đổi theo ngạch sau: 100 đồng cho mỗi hộ 2 người. Hộ trên 2 người thì người thứ 3 trở đi được đổi 30 đồng một người. Tối đa cho mọi hộ dưới quê bất kể số người là 300 đồng. Số tiền đang có trên mức tối đa phải khai nộp và ký thác vào ngân hàng. Nhà nước quy định “Khi cần dùng có lý do chính đáng thì tiền đó có thể xin rút ra. Một điều buộc nữa là trương chủ phải chứng minh số tiền này là tiền kiếm được bằng sức lao động của mình”.
c. Cuộc đánh cướp vào ngày 14.9.1985
Ngày 12-9-1985, báo Tuổi Trẻ của VC đăng tại trang nhất: ‘Bẻ gãy thủ đoạn tung tin đổi tiền của gian thương”. Bài báo viết láo như sau: ‘Với sự tăng cường hiệu lực của bộ máy chuyên chính vô sản mọi hậu quả tin đồn phải được thanh toán triệt để.” Báo chưa bán hết, sáng 14.09.1985, hệ thống loa phóng thanh đường phố loan tin Đổi Tiền. Đài Việt cộng công bố: “Trước tình hình diễn biến phức tạp của lưu thông hàng – tiền và nạn khan hiếm tiền mặt nghiêm trọng trong thanh toán, ngày 14/9/1985 Nhà nước lại phải công bố đổi tiền theo tỷ lệ 10 đồng tiền NHNN cũ ăn 1 đồng tiền NHNN mới để phục vụ cuộc cách mạng về giá và lương”! Với bài bản cướp giật tài tình này, nhiều người Việt Nam trở thành trắng tay, trong khi hàng ngũ cán cộng từ đây vượt lên như một giai cấp thượng tầng.
Đặc biệt, nhờ vào và tập cách ăn theo các cuộc cướp cạn này, và sống theo gương Hồ chí Minh, mà số tội phạm thuộc diện cực ác ở Việt Nam đã tăng lên ngoài sức tưởng tượng của con người. Không một ngày nào trên báo chí của nhà nước cộng sản mà không có những bản tin con giết cha, vợ giết chồng và những cuộc cướp của giết người. Những loại tội phạm này hầu như không thấy có ở miền nam trước kia. Nhưng sau khi tấm gương của Hồ chí Minh giết Nông thị Xuân được phơi bày. Nó trở thành một tấm gương đạo đức của xã hội cộng sản. Nó đang làm băng hoại toàn bộ nền luân lý và đạo đức của Việt Nam.
3. Gía trị của đồng tiền Việt Nam hôm nay.
Sau ba lần Việt cộng đổi và cướp tiền của dân, cướp 16 tấn vàng của miền nam, gía trị tiền tệ của Việt Nam hôm nay là 1 Mỹ kim = 23,350 đ tiền hồ. Ngày mai thế nào?
Trước tiên, Việt Nam là một trong số ít quốc gia có hệ thống tiền giấy mà trên đó không có chữ ký của bất cứ một cơ quan quản trị nào kiểm nhận. Nó hoàn toàn không được bảo chứng bằng qúy kim như vàng hay ngoại tệ từ ngân khố Nó như một mảnh giấy lộn. Nó được in ra và người dân phải theo đó mà tiêu dùng. Từ đó, nó hoàn toàn có khả năng bị giao động về gía trị hay bị hủy bỏ. Nói cách khác, sự sống và chết của nó hoàn toàn tuỳ thuộc vào khả năng in ra giấy vụn cho nhà nước tiêu sài. Nó không có gía trị thực trong trao đổi trên thương trường quốc tế.
Nói một cách khác, số tiền rác của Việt cộng trong những năm qua chỉ được trao đổi bằng số ngoại hối ít ỏi qua việc mua bán sản phẩm của VN với nước ngoài, nhưng nó còn sống là nhờ kiều hối do người tỵ nạn gởi về và tiền vay mượn. Nếu như người Việt Nam ở hải ngoại không gủi tiền về Việt Nam nữa, hệ thống tài chánh công của Việt cộng tức khắc gặp khó khăn, nếu như không muốn nói là sụp đổ. Từ đó, nó sẽ kéo theo sự sụp đổ của chế độ. Bởi lẽ, ngay lập tức các cơ sở ngoại giao của Việt cộng trên thế giới sẽ bị đóng cửa, bỏ hoang. Lý do, những cơ sở thuê mướn này phải trả bằng Mỹ kim. Không bao giờ họ nhận tiền thuê mướn cơ sở bằng tiền Việt cộng. Kế đến, VC không thể trả tiền nợ đáo nợ. Cuộc khủng hoảng, sự sụp đổ là không thể cứu vãn.
Điều đó cho thấy, tài chánh công là một vấn đề lớn, mang tính huyết mạch, sống còn của chế độ cộng sản tại VN. Nhưng thật đáng tiếc, người Việt Nam, muốn thì nhiều, thực hành lại ít. Họ luôn hô hào chống cộng, nhưng lại qùy gối xuống dâng tiền ngoại cho chúng. Tệ hơn, qùy xuống van lạy chúng ban cấp cho tờ giấy nhập cảnh để quay về Việt Nam mua lấy chút bọt vinh hoa cá nhân. Họ không hề nghĩ đến tương lai của đất nước. Tệ hơn, còn giúp chúng mua thêm mũ cối, dùi cui tra khảo đánh đập dân ta, đồng thời có thêm tiền để gởi vào các trương mục ở hải ngoại!
Như thế, chuyện gì sẽ xảy ra nếu người Việt Nam không gởi tiền về nữa. Chúng ta sẽ thấy một hình ảnh sau đây sẽ xảy ra trong khoảng từ 6 tháng đến một năm. Việt cộng sẽ đi vào bước khủng hoảng bởi vì thành qủa sản xuất của nhà nước này đưa ra hải ngoại để lấy Đôla, không đáp ứng được phần chi tiêu của ngân sách vốn đã thâm thủng. Cộng sản không còn khả năng trả lời và vốn cho các phần đã vay mượn từ các ngân hàng ngoại quốc đáo hạn. Để đối phó hiểm trạng này, CS sẽ dùng đến sách lược, vơ vét vàng bạc và ngoại tệ trong túi người dân và bán đổ, bán tháo từ đất đai, nhà cửa, bờ biển, rừng, quặng mỏ ở Việt Nam cho tư bản đỏ Hoa kiều qua hình thức vay mượn, rồi bỏ chạy. Theo đó, con đường bị xiết nợ tức là đường đến ngày 2020 theo Hiệp ước Thành Đô sẽ chạy sớm hơn tấm lịch thường niên.
Bạn sẽ bảo. Lẽ nào lại như thế được! Ai cho chúng bán? Ở đây hết người rồi chăng? Vâng, tôi xin cung kính phản ứng của bạn. Hơn thế, muốn được qùy xuống để kính ngưỡng hành động “cứu nước” của bạn! Bởi lẽ, nếu tất cả chúng ta cùng đứng dậy, nước không mất mà cộng sản phài tàn. Tuy nhiên, tôi rất sợ những cảnh cô lẻ trong cô đơn và khí thế thành thế tàn mà thôi!
Bạn còn nhớ chứ, Vào năm 2008, khi GM Ngô quang Kiệt còn giữ vị TGM Hà Nội, ông đã công khai công bố trưóc mặt nhà cầm quyền Hà Nội là: “Đây không phải là đất của Tàu, cũng không phải là đất của Tây, nhưng là đất của Việt Nam, do ngưòi Việt Nam làm chủ”. Khi ấy nhiều người chỉ liên tưởng tới việc VC toan lấn chiếm khu đất của tòa Khâm Sứ tại Hà Nội, và cho rằng Ông chỉ muốn bảo vệ mảnh đất ấy mà thôi. Thực tế không phải là như vậy. Ông từ miền nam ra và như đã nhìn thấy cảnh Tàu ô tràn sang chiếm đất nước ta. Nên nhân cơ hội, khi nói đến việc tranh chấp đất đai ở TGM, ông muốn nói đến đất và nước Việt Nam một cách toàn diện. Tiếc rằng cuộc tranh đấu của Ông, dù với một tinh thần cường tráng, nhưng sức mạnh lại chỉ nhỏ gịot tại Hà Nội, trong một vài giáo xứ. Kết qủa, cuộc tranh đấu của Ông sớm tàn lụi. Bản thân Ông đã bị CS ép buộc rời khỏi Hà Nội, rời bỏ cả một chương trình đem lại nguồn lực khởi xướng cho tiến trình đổi thay của Việt Nam.
Sau chuyến bị đưa đi đày của ông, CS vươn lên trong kế sách chặt cây Đa, trồng cây chuối. Chúng chiếm lấn thêm nhiều vùng đất của các tôn giáo để buôn bán chia nhau. Chuyện nào có ngừng lại ở đó. Rừng đầu nguồn, rồi Vũng Áng…. đến những giải đất chiến lược ở cửa sông, ngọn biển Việt Nam lần lượt theo nhau hầu Hán bang. Đổi lại, chúng tiếp nhận thêm nguồn thực phẩm tối độc từ Trung cộng vào để tiêu diệt dân tộc Việt Nam theo tiêu chỉ của Hồ Quang. Kết qủa, Việt Nam hôm nay chỉ trơ ra một lò thuốc tối độc hại. Dưới biển là cá chết. Trên bờ người cũng chết dần theo. Hỏi xem, lá cờ nào sẽ phe phẩy nơi đây?
4. Chúng ta có con đường nào để tránh tai ương này không?
Thưa có. Nhiều người đã nói đến việc dùng kế sách nhà không vườn trống để thắng bọn cướp hung tàn. Hãy nhân khi trời còn sáng, trước ngày của 2020, mọi người Việt Nam phải biết tự mang vào mình bản thân của Trưng Nhị Vương, của Quang Trung, của Ngô Quyền, của Trần hưng Đạo… cùng chung lưng với đồng bào Vũng Áng, Thanh Nghệ Tĩnh, Hà Nội. Nếu hôm nay Hà tĩnh 30,000 ngươì lên đường. Tuần sau Sài Gòn Xuân Lộc 50,000 cứ thế mà tiến bước, để ta dầu mất hôm nay, nhưng ngày mai con cháu ta đứng lên trên phần đất này.
Cũng thế, người từ nước ngoài sẽ là một sức bẩy khác. Trước tiên, không một ai gởi thêm một đồng bạc nào về Việt Nam nữa. Kế đến, đề nghị tất cả mọi người Việt Nam không trở về du lịch hay thăm nhân, trừ trường hợp cha mẹ khuất núi, phận đạo hiếu buộc ta phải làm trọn đạo con. Trong trường hợp này, xin không ở lại qúa lâu. Rồi từ đây cho đến khi Việt cộng sụp đổ, không bảo lãnh bất kỳ ai trong gia đình đi du lịch. Cũng không tiếp nhận hoặc tham gia vào các chương trình ca nhạc rơm rác do Việt cộng đưa ra hải ngoại. Đồng thời, góp sức đánh chặn các cuộc đi xin tiền tại hải ngoại của bọn lái buôn đội lớp chính phủ từ Hà Nội.
Người trong nước, có thân nhân ở ngoại quốc, xin hãy đồng cam khổ với bà con cả nước trong vài ba năm. Đừng liên hệ điện thoại thư từ kể lể kêu than để cầu cứu con cháu gởi tiền về. Thay vào đó là cuộc thắt lưng chung với cả nước. Hơn thế, hãy cùng đứng dậy, chung tay với Vinh. Hà Nội… áp dụng sách lược nhà không vườn trống, từng hàng hàng lớp lớp tiến lên đòi công bằng, đòi lại đất đai, đòi lại áo cơm. Với một hướng đi quyết liệt này, chắc chắn Việt cộng không thể tồn tại sau hai năm.
Đây là giải pháp, tôi tin rằng khả dĩ để cứu nước và cứu lấy nòi giống Việt Nam mà không cần đến súng đạn, tiêu hao thêm sức sống của ngưòi dân (nếu có cũng rất giới hạn). Như thế, ngoài giải pháp quyết liệt từ chính bản thân Việt Nam, chúng ta thật khó cứu quê hương của chúng ta ra khỏi vòng tay kiểm soát của tập đoàn Trung cộng. Điều này, không phải chỉ là sự tủi nhục cho chúng ta và con cái chúng ta mai sau, nhưng còn là một nỗi ô nhục cho tiền nhân của chúng ta nữa. Bởi vì, với những thông tin hiện nay cho thấy, nếu chúng ta không dám dũng cảm đứng lên đấu tranh bằng con đường dân chủ hóa đất nước thì trong một tương lai rất gần, sau 2020 Việt Nam nhất định sẽ chỉ còn là một Khu tự trị,(điều mà Nguyễn phú Trọng đang thực hiện) trở thành một sắc dân thiểu số của Trung cộng mà thôi! Chúng ta sẽ mất Tổ Quốc! Khi đó không phải một Vinh cô đơn, một Hà Nội lẻ loi, nhưng tất cả đều lệ rơi!
Bạn thấy thế nào, bức tranh Vân Cẩu (VC) này không đẹp, phải không? Chúng ta cùng đứng dậy và nắm lấy tay nhau chăng? Ước gì, những bước chân mãi đi, những bài ca như những hồi trống dục không ngừng, đểtất cả đều đồng hành cho một ngày mai vinh quang của mẹ Việt Nam. Ngày đó quê ta không còn bóng Vân Cẩu (VC), và cũng chẳng có bóng những bụng phệ hiểm độc của nó.
Bảo Giang