Đừng tự làm khổ mình (bài học cho cuộc đời)

Đừng tự làm khổ mình (bài học cho cuộc đời)

Vào năm 1978 , Người đàn bà ấy liều lĩnh đi theo người đàn ông đến một vùng đất xa lạ thị chưa từng biết. Với số tiền vỏn vẹn bằng 1 thùng dầu phộng, thị nhắm mắt giao phó cuộc đời mình cho người đàn ông đã có vợ cùng 4 đứa con…

Thị biết y từ lúc y còn là thằng ở đợ chăn trâu đen nhẻm mỗi sáng lùa trâu qua nhà thị. Nghe nói y với thị là bà con 7_8 đời gì đấy. Rồi thì thời gian cứ trôi đi trong chiến tranh, cuộc đời y và thị như 2 đường thẳng song song,chả liên quan gì nhau. Cha thị Nam tiến để lại gánh nặng cho mẹ thị,và thị thất học với những vết chai hai bên hông cùng những đứa em nheo nhóc. Mẹ Thị đi buôn, thế là bao nhiêu việc đồng áng, việc nhà cùng mấy đứa em đều đến tay thị. Cũng may thị tháo vát nên mẹ thị yên tâm mà lo kinh tế. Cuộc sống của thị cứ thế trôi đi với bao nhiêu là gánh nặng trên vai. Thị lớn lên trong sự say đắm của biết bao gã trai, thị có nhan sắc lại đảm đang, tháo vát, ai lại chẳng say. Rồi thị tham gia đội quân du kích của xã. Thị có tiếng gan dạ và dũng cảm nên càng khiến bao trai làng say đắm. Thị từng một mình nằm trạm bên bờ Hiền Lương, từng một mình băng rừng giữa đêm truyền tin cho kịp…

Y bị Ngụy bắt lính như bao trai tráng trong làng. May mắn cho y,y được học y sĩ rồi lui về hậu cần công tác. Rồi y lấy vợ. Cái sự lấy vợ của y cũng khiến cho cả làng bàn tán cả một thời gian… Hôm ấy đẹp ngày, y cùng cha mẹ đem sính lễ đến nhà cô gái y chọn để xin cưới, chả biết sai lệch giờ giấc thế nào mà bên nhà gái làm khó dễ. Nhìn cha mẹ bị người khác dày vò, y tức khí bỏ về, tuyên bố hủy hôn. Trên đường về y lại đụng phải cô thôn nữ nhà gần đấy, thế là đem luôn sính lễ vào hỏi cưới cô nàng. Thế là y lấy vợ

Y và thị gặp lại nhau trên vùng trung du trong chiến dịch kinh tế mới cứu trợ miền Nam. Thị là anh nuôi của đội, còn y chẳng hiểu sao lại trở thành tiểu đội trưởng của đội. Lúc này y đã 1 vợ và 3 con, còn thị phơi phới xuân thì với bao nhiêu vệ tinh vây quanh. Thị đẹp, thị dũng cảm, thế thì y sao lại không yêu cho được… Y lên kế hoạch tấn công thị dù cho vợ con đã đuề huề. Y theo thị về nhà, viện đủ các lí do để ngủ lại, mẹ thị đuổi thế nào cũng không đi, y tìm mọi cách để bên thị. Thị khó chịu, thị tức tối vì biết rõ y đã có vợ con. Rồi thì thị cắt đuôi y bằng cách nhận lễ dặm ngõ của một anh gần nhà hơn thị 1 tuổi.Cú ngỡ y vì thế mà bỏ cuộc… Nhưng không, y tìm mọi cách phá vỡ mối quan hệ của thị và anh chàng kia, y không từ thủ đoạn để có được thị…

Thị quyết định Nam tiến để trốn chạy y. Thị đi tìm cha.Cha thị trong thời gian nằm vùng cũng đã kịp gá nghĩa với người đàn bà khác ở Đồng Nai, ông vốn nghĩ chuyện hòa bình lập lại là không thể nên cũng vội tìm hạnh phúc mới. Điều này cũng đã khiến mẹ thị đau lòng không ít. Và thị vào Đồng Nai thật.

Cuộc sống ở đây cũng vất vả không kém cái quê hương cát trắng của thị. Gia đình mới của cha thị cũng đã có thêm 5 thành viên nhỏ, thị cũng lo lắng cho chúng như những đứa em thị ở nhà. Thị cũng làm lụng, vun vén đâu ra đó. Chẳng lâu sau thì có chàng ngấp nghé muốn cưới thị. Thị cũng thấy mến mến anh ta và muốn ổn định. Dù sao thì thị cũng đã 24, thị cần một gia đình. Cha thị định sẽ cho thị miếng đất gần nhà ông làm của hồi môn. Vợ chồng thị sẽ ở gần ông,ông có thể chăm sóc, bù đắp cho thị, vì với ông thị lúc nào cũng là đứa con ông yêu thương nhất.

Sau khi thị đi xa , y vật vã, điên cuồng. Y dò la khắp nơi,cuối cùng không thu được gì, y quay lại đe dọa em gái thị. Con bé đã cho y biết nơi thị đến, nhưng cả nó cũng không biết chính xác nơi đến. Vậy mà y đi, y đi tìm thị trong khi y chẳng biết phải tìm nơi đâu, y chỉ biết rằng thị đã vào Nam, thị đã vào Đồng Nai…

Cuộc đời đôi lúc có những tình cờ đến không tưởng. Hay có lẽ do kiếp trước thị nợ y nên kiếp này thị có chạy trốn đến đâu cũng không thoát được… Tết năm đó mẹ kế dắt thị lên Sài Gòn sắm đồ. Nói là sắm đồ nhưng thật ra họ cũng chỉ có thể mua lại những bộ đồ cũ. Vậy mà giữa Sài Gòn rộng lớn, đông đúc như vậy y lại gặp được thị. Khoảnh khắc ấy như thước phim quay chậm. Thị đứng ở sạp đồ cũ nhìn mẹ kế thị lựa đồ, bất giác thị ngẩng mặt lên và bắt gạp 1 khuôn mặt ​khiến thị ngỡ ngàng ở sạp đối diện. Cả đời thị cũng không thể quên nét mặt y lúc ấy,vẻ mặt vỡ òa niềm vui và xúc động. Vậy là y đã tìm được thị dù thị có trốn chạy đến một nơi xa như vậy. Nhưng sao trong sự sợ hãi thị như có chút ngấm ngầm xúc động và vui mừng !

Y bám theo thị về Đồng Nai. Sau khi biết sự tình qua lời thị kể, cha thị tức tối đuổi thẳng y. Thị thấy xót xa cho y, thấy đáng thương cho y. Dù sao thì y cũng đã lặn lội cả quãng đường dài chỉ để tìm thị. Quảng Trị_Đồng Nai không phải là khoảng cách gần ở thời ấy. Rồi thị thương y lúc nào không biết. Thị thấy đau khi y cứ quanh quẩn cái ngõ nhà thị dù bị cha thị xua đuổi. Thị khóc khi thấy y nằm co ro trong bụi chuối bên hông nhà thị. Thị đã bị đánh gục hoàn toàn trước sự quyết tâm của y, trước tấm lòng và sự kiên trì của y. Thị tin rằng y yêu thị lắm. Thị tin rằng y vốn chẳng còn tình cảm với vợ từ lâu. Và bởi vậy thị quyết tâm giao đời thị cho y…

Đêm ấy thị lấy 1 can dầu phộng và gói ghém vài bộ đồ rồi leo mái nhà trốn đi cùng y. Thị sợ lắm, sợ vì không biết phía trước là gì. Sợ vì không biết vùng đất mới thị đến sẽ thế nào? Sợ vì người đời sẽ nhìn thị ra sao? Nhưng thị yêu rồi, nỗi sợ bị tình yêu và niềm tin đè bẹp dí.

Y đưa thị về Lâm Đồng,về cái hợp tác xã chăn nuôi y đang công tác, về cái dãy nhà tập thể y đang ở. Người ta xì xầm bàn tán về thị, dè bĩu sau lưng thị và thêu dệt đủ các câu chuyện về thị. Thị lầm lũi với công việc và chăm đứa con trai đầu lên 7 của y. Ít lâu sau thì y đưa thêm 2 đứa vào cho thị chăm sóc, 1 đứa gái 5 tuổi và 1 đứa trai 3 tuổi. Thị cam tâm tình nguyện chăm sóc chúng như ruột thịt…

Vợ cả của y đến ở chung, nói là vợ cả vì y chưa li hôn với bà ấy. Thế nên khi bà ta đến ở chung thị chẳng dám nói năng gì. Đêm đó thị co ro trong chiếc giường nghe từng tiếng rên xiết hoan lạc ngoài kia vọng vào, mắt thị cay xè. Thị tự nhủ là do thị tự chọn con đường này, thị không được trách ai hết…. Vậy mà…..lòng thị như có ai xé… Rồi những chuỗi ngày tiếp theo cứ chung đụng như thế, 1 người đàn ông và 2 người đàn bà. Có điều người đàn bà kia cho mình cái quyền bắt thị phục dịch. Bà ta ở nhà rảnh rang với 3 đứa con, thị thì đầu tắt mặt tối từ khi mặt trời chưa mọc cho đến tối mịt mờ. Vậy mà về đến nhà thị còn phải lo cớm nước, con cái, nhà cửa và áo quần. Thế nhưng thị vẫn cố gắng chịu đựng, chưa hề thốt lên 1 tiếng oán thán nào. Cho đến một hôm…. Hôm ấy thị về tới nhà cũng đã gần nữa đêm. Cả ngày thị lăn lộn với mảnh đồi khai hoang, tay đã sưng phồng và chân đã rệu rã. Người đàn bà chờ đón thị bằng vẻ mặt hằn học và bắt đầu chửi bới. Bà rủa thị để bà chết đói, rủa thị là đồ cướp chồng, rủa thị khốn nạn, rủa thị cả đời này phải phục dịch bà ta để đền tội. Cơn tức của thị tràn lên tới não. Thị điên tiết gào lên đáp trả. Người đàn bà ấy sửng sốt trong khoảnh khắc rồi đưa tay đánh thị. Thị ngã nhào, thị nằm im bất động, thị mệt quá rồi, thị không muốn dậy nữa, thị mấy mình miên man giữa nhưng khoảng đồi khai hoang nham nhở những đám cháy. Thị khép mắt mặc kệ.

Thị tỉnh dậy trong màn đêm đen kịt, không chút áng sáng, không tiếng động. Chút tri giác còn sót lại cho thị biết thị đang nằm trên giường. Thị mệt mỏi nhắm mắt, miên man nghĩ lại những việc đã xảy ra. Thị có chút sợ hãi, nếu y đuổi thị đi thì sao??? giữa cái chốn xa lạ không người quen này thị biết đi đâu, về đâu? quay về??? thị không thể. Tiếp tục ở lại??? thị sẽ tiếp tục thế nào đây??? Thị hoang mang, thị sợ hãi, bất giác giọt nước mắt nóng hổi lăn bên thái dương thị, rồi gối thị ướt lúc nào không biết. Thị kiệt sức chìm vào bóng tối của chính thị, mệt mỏi thu mình chìm vào tĩnh lặng………..

Đến quá trưa hôm sau thị mới tỉnh, cổ họng thị khô khốc. Chân tay thị rã rời, mắt thị hoa lên. Thị đang ở đâu nhỉ??? Trí óc thị hoạt động một cách chậm chạp, sau một đỗi thị cũng nhận ra tình thế của thị lúc này. Lạ là thị chẳng muốn nghĩ đến nữa, thị mặc kệ. Lúc này, thị chỉ muốn uống nước, hi vọng một ngụm nước mát sẽ giúp thị tỉnh táo hơn. Thị quay người, trời đất như quay tròn theo thị. Choáng váng thị vật ra sàn nhà, hổn hển. Thị lết người với lấy bình nước rồi ngửa cổ nuốt từng ngụm nước. Sao trong vị mát còn cả vị đắng ngắt? Thị mệt mỏi nhìn quanh, dần dần tỉnh trí. Thị gắng gượng bước ra khỏi căn buồng ẩm tối. Thị giật mình. Gọn gàng quá đỗi, trống vắng quá đỗi. Mãi một lúc sau thị mới nhận ra đồ đạc của người đàn bà kia không còn nữa. Thị hoang mang, rồi thị sợ, sau đó là thị thấy tội lỗi. Thị ngồi thẫn thờ… Thị chênh vênh lắm, nên vui hay nên buồn đây? Thị không biết, thị chỉ thấy trống rỗng. Thị muốn khóc, nhưng chả hiểu sao cổ họng cứ khàn đặc lại, mát khô quạch đến vô hồn. Giá mà thị khóc được, nếu khóc được thì tốt biết mấy. Thị lại không thể khóc. Vì thị không thể khóc nên cảm giác tội lỗi mỗi lúc một xâm chiếm tâm hồn thị, thị thấy thị thật khốn nạn. Thị phải đi thôi, thị mới là người phải đi, thị phải trả lại vị trí cho người đàn bà kia. Thị không thể ở đây, không thể giành lấy hạnh phúc của người đàn bà ấy. Nhưng đi đâu? Thị phải đi đâu bây giờ? Không có y liệu thị có thể sống được không? Rồi thị lại miên man nhớ về y, nhớ những kỉ niệm ngọt ngào của y và thị. Nhớ ngày thị trốn theo y trên chuyến xe khách đông chật người bàn tay y nắm chặt lấy tay thị. Nhớ những ngày hạnh phúc dù ngắn ngủi của thị và y. Nhớ những bữa cơm thị nhìn y ăn ngon lành, nhớ vòng tay ấm áp của y khi đêm lạnh về. Không có y, thị sống làm sao được… Nghĩ đến đây thị thấy trái tim quặn thắt lại, nước mắt ở đâu lại trào ra, thổn thức. Thị nhận ra thị không thể đi, hay nói đúng hơn là thị không thể thiếu y được nữa………….

Thị bước ra thềm, ngồi thẩn thờ. Đã gần trưa, nắng lên chói chang trước sân đầy sỏi. Tiếng heo đòi ăn ồn ào đến phiền lòng. Thị đăm đăm nhìn chiếc lá khô nằm chơ vơ giữa khoảng sân đầy nắng. Thị nghĩ thị cũng như chiếc lá kia, trôi dạt theo cơn gió, bất định và cô liêu. Thị mệt mỏi nhắm mắt nghe gió lùa qua những sợ tóc mai, vuốt ve gương mặt thị, thị thấy lòng dịu lại. Tiếng bước chân làm thị mở mắt, thị mệt mỏi nhìn người đang đi lại. Là bà Vân, hàng xóm trong khu tập thể này. Bà Vân cũng cùng cảnh với thị, là gái tơ lấy một người đàn ông đã có vợ con. Nhưng người đàn ông đó đã dứt khoát với vợ con, bà Vân cũng đã có 3 đứa con với ông ấy. Thị chợt thấy lòng chua xót khi nhìn người rồi ngẫm lại mình. Bà Vân tiến gần đến thị với vẻ mặt lo âu: Sao mặt cô nhợt nhạt quá vậy Cảnh? Đã ăn uống gì chưa? Mặt không có hột máu nào vậy? Thị khẽ cười rồi tự nhiên hai hàng nước mắt thị khẽ rơi, nhanh đến nỗi thị không kìm nhận thấy mà kìm chúng lại. Người đàn bà kia cũng nhìn thị ái ngại, ngồi xuống bên cạnh, im lặng nghe thị thổn thức. Khi thị đã ngưng khóc, sụt sịt vén tà áo lau nước mắt, nước mũi dàn dụa trên khuôn mặt hốc hác, bà vân cất tiếng: Hôm qua tui nghe ồn ồn, chạy qua thì thấy cô nằm xỉu giữa sân rồi. bà Bông(tên người vợ cả) thì đang đứng trên thềm, tui lật đật kêu mấy người qua khiêng cô vô giường rồi cạo gió. Lúc ổng về thì nghe ổng bả nói nhau gì đó,rồi sáng nay bả dọn đồ đi. Tui hỏi bả thì bả không nói gì, chỉ lắc đầu rồi đi thôi. Thấy cũng tội… Im lặng lại vây đến 2 người đàn bà, một lúc sau bà Vân lại cất tiếng ngập ngừng: Mà tui hỏi thiệt cô nghen… ổng chưa bỏ bả mà sao cô theo ổng chi cho khổ. Tui thấy cô cũng giỏi giang, cũng chẳng phải xấu xí gì, sao ôm ổng chi cho khổ? Thị lại nấc lên, nước mắt cứ ồ ạt, xối xả như đã tích trữ lâu ngày. Thị chẳng thể nói được gì, cứ thế mà khóc, cứ thế mà nấc nghẹn… Mặt trời đứng bóng, oi ả khoảng sân vắng với 2 người đàn bà…

Chiều đấy thị đang nấu cơm tối thì y đi làm về. Y nói thị hãy chăm sóc con y, giờ chúng không còn mẹ nữa. Thị ngừng tay nhìn y trả lời: mẹ tụi nó còn đó, nhưng tui đã đi theo ba mi thì tui sẽ lo tròn bổn phận. Tui sẽ lo cho tụi nó chu đáo. Y bước ra thềm, nhìn 3 đứa con nô đùa mà không biết trong kia từng giọt nước mắt thị rơi. Đêm đó thị trằn trọc và quyết định chưa vội sinh con. Thị muốn chăm lo cho 3 đứa nhỏ nên người, muốn bù đắp cho chúng vì thị thấy mình có tội. Rồi thời gian cứ thế mà trôi với bao thăng trầm, cay đắng và khổ đau của một người vợ lẽ, một bà mẹ kế. Thị nuốt nước mắt vào trong mà sống, mà lo toan, mà vun vén với hi vọng rồi thị cũng sẽ hạnh phúc.

1988_10 năm rồi, 10 năm thị lầm lũi, cam chịu. 3 đứa trẻ giờ cũng đã lớn. Và thị muốn có con. 25 tuổi thị theo y, giờ thị đã 35 rồi, thị khao khát có đứa con của riêng mình.. Nhưng hình như y không muốn. Thị linh cảm y sợ trách nhiệm, y sợ gánh nặng khi có thêm đứa con nữa chào đời. Nhưng thị cứ nài nỉ, y xiêu lòng. Nhưng rồi mãi mà thị không thể có thai, thị quyết định đi khám. Thị nói với y, y chỉ im lặng. Thị đi 1 mình. Thị xuống Sài Gòn, thị vào Từ Dũ. Bước vào phòng khám thị thấy ai cũng có vợ có chồng, thị nhìn thấy những cái nắm tay, những lời động viên nhau, thị thấy những ánh mắt nhìn thị ái ngại. Thị tủi thân, nước mắt cứ chực trào ra… Bước lên bàn khám, bác sĩ hỏi thị: chồng đâu??? Thị ấp úng nói thị chỉ có 1 mình, rồi thì không kìm được nữa, nước mắt cứ thế mà tuôn… Thị bị lệch tử cung, bác sĩ dặn thị 3 tháng sau mà vẫn không có tin vui thì quay lại. Nhưng ông trời vẫn còn thương thị. Tháng sau thị có tin vui luôn. Thị hạnh phúc lắm dù những cơn nghén hành hạ thị đến thê thảm. Thị chẳng thể ăn gì nhưng vẫn phải đi làm, vẫn đi khai hoang. Có con, thị như có thêm sức mạnh, mệt nhọc đến mấy, chỉ cần nghĩ đến sinh linh bé bỏng trong bụng thị lại tủm tỉm cười. Thị thấy thị là người hạnh phúc nhất trên thế gian…
Nhưng cuộc vui ngắn chẳng tày gang. Thị có thai được ít lâu thì y mang người đàn bà khác về… Thị chới với. Thị biết người đàn bà đó. Cô ta làm chung cơ quan với y. Gần đây thị để ý thấy y cứ hay tạt ngang ghé dọc phòng người đàn bà ấy. Thị nhắc y thì y gạt phăng, bảo rằng cô kia ốm đau nhờ y tiêm thuốc giúp. Người đàn bà ấy còn khiêu khích thị bằng cách kể chuyện chồng thị bắt gió ở đùi cho cô ta trước mặt thị. Thị ức lắm nhưng không dám chất vấn y, thị sợ y lại nổi đóa lên mà đánh thị như những lần trước. Vậy mà…. Ngày y dắt con đàn bà kia về, thị như chết đi, đau đến mức thị chẳng cảm thấy gì. Y đòi lấy số vàng mà thị làm lụng chắt bóp 10 năm qua để mua đất, mua nhà cho con đàn bà đó. Thị uất ức gào lên. Vậy là thị được ăn một trận mưa roi từ y. Y vừa vụt thị y vừa rủa, y chửi bới, y nhục mạ thị bằng tất cả những lời lẽ cay độc. Rồi y vào buồng lấy 2 cây vàng đi cùng con đàn bà kia, để thị gục trên nền nhà lồi lõm những cục đất chai lì, cứng ngắt và bóng loáng…

Sưu tầm 

[post-views]
Pin It

Gửi phản hồi