THI CA CAU NGUYEN – 130 – CN 22 TN C
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca (Lc 14, 1. 7-14).
Khi ấy, nhằm một ngày Sabbat Chúa Giêsu vào nhà một thủ lãnh các người biệt phái để dùng bữa, và họ dò xét Người. Người nhận thấy cách những kẻ được mời, chọn chỗ nhất, nên nói với họ dụ ngôn này rằng:
"Khi có ai mời ngươi dự tiệc cưới, ngươi đừng ngồi vào chỗ nhất, kẻo có người trọng hơn ngươi cũng được mời dự tiệc với ngươi, và chủ tiệc đã mời ngươi và người ấy, đến nói với ngươi rằng: 'Xin ông nhường chỗ cho người này'. Bấy giờ ngươi sẽ phải xấu hổ đi ngồi vào chỗ rốt hết. Nhưng khi ngươi được mời, hãy đi ngồi vào chỗ rốt hết, để khi người mời ngươi đến, nói với ngươi rằng: 'Hỡi bạn, xin mời bạn lên trên'. Bấy giờ ngươi sẽ được danh dự trước mặt những người dự tiệc. Vì hễ ai nhắc mình lên, sẽ phải hạ xuống, và ai hạ mình xuống, sẽ được nhắc lên".
Rồi Người lại nói với kẻ đã mời Người rằng: "Khi ông dọn bữa ăn trưa hay tối, thì đừng mời bạn bè, anh em, bà con hay láng giềng giàu có, kẻo đến lượt họ cũng mời ông, và như thế ông đã được trả lễ rồi. Nhưng khi làm tiệc, hãy mời những người nghèo khó tàn tật, què quặt, và đui mù; ông sẽ có phúc, bởi họ không có gì trả lễ. Vì ông sẽ được trả lễ khi những người công chính sống lại".
Đó là lời Chúa.
THI CA CẦU NGUYỆN 130
MỘT CHỖ TRONG LÒNG
Có một chỗ trong lòng người, khó đoán
Cũng muốn phô trương danh giá tự hào
Cũng mong võng lộng, ăn trước ngồi cao
"Tốt khoe xấu che" đời thường vẫn nói
Có một chỗ trong lòng người, khó đổi
Thản nhiên tranh nhau chỗ đứng hơn người
Ba cọc ba đồng cạnh khóe đổi ngôi
"phú quý sinh lễ nghĩa" đời thường vậy!
Có một chỗ trong lòng người, khó thấy
Cho mà không được nhận, dạ tủi hờn
Nhận rồi không biết trả, hóa vô ơn
Lẽ thường tình phải có qua có lại
Có một chỗ trong lòng người, vĩ đại
Là "tay trái không biết việc tay phải làm"
Là phục vụ không cầu cạnh tiếng vang
Bỏ mình đi, cho người hơn một chút
Có một chỗ trong lòng người, cao nhất
Danh, lợi, thú, thấp hơn tính khiêm nhường
Mọi quyền thế cúi phục tâm yêu thương
Để thấp, cao chứa chan tình nhân loại
Có một điều cho con được khắc khoải
Theo gương Chúa không danh vọng giàu sang
Xuống gần nhau chia sẻ ai cơ hàn
Bên anh em vui hưởng ơn cứu độ
Có một điều cho con được hiểu rõ
Khi nâng lên, là con tự hạ mình
Chỉ Chúa nâng, mới thực sự quang vinh
Vui sống an bình, cùng nhau hạnh phúc
Thanh Hương, 30-8-2013
ƠN THÁNH TỪNG NGÀY
Ngày trần gian mở hội đăng quang
Nghênh đón Tân Vương áo mão vàng
Ngờ đâu vua chọn nơi cùng rốt
Dấu vương quyền nôi cỏ lầm than
Ngày trời cao mở tiệc giữa ngàn
Kẻ nghèo, loài vật hát say vang
Ơn phước lạ sáng đời cùng khổ
Trời cao, đất thấp hóa đồng sàng
Ngày vua trần vội vã bất an
Hại thơ nhi, sợ mất ngai vàng
Người mạnh thế tranh giành kẻ mọn
Hoàng đế thành nô lệ lòng tham
Ngày nắng trời dìm xuống sông Giodan
Đấng sạch trong thanh tẩy giữa ngàn
Đức khiêm nhường rửa thêm trong sáng
Soi thế trần lối bước bình an
Ngày hoang địa thách thức quyền uy
Giàu sang cũng thành đá trơ lì
Lên cao dễ gieo mình vực thẳm
Mưu Satan đã vạch sẵn đường đi
Ngày Giêrusalem trãi lá ngàn phương
Tung hô Thánh Tử Vua khiêm nhường
Cai trị bằng hy sinh nghèo khó
Vương quyền là Thánh Giá yêu thương
Ngày trần gian yến tiệc phục sinh
Trong nhà tạm Chúa ẩn Thân Mình
Khẩn khoản mời mọi người đến dự
Khiêm nhường trong bánh rượu trường sinh
Từng ngày lịch sử nhắc nhớ con
Từng dấu ấn ghi khắc vẫn còn
Gương khiêm nhường yêu thương lẽ sống
Chúa mạc khải bằng chính bản thân
Từng ngày Lời Chúa thao luyện con
Đừng ngẩng cao, lạc hướng tâm hồn
Sẽ lún sâu bùn nhơ tật xấu
Xuống khỏi mình nhận ơn Chúa ban
Thanh Hương, 31-8-2013
BỮA TIỆC ĐỜI ĐỜI
“Ai tôn mình lên sẽ bị hạ xuống; còn ai
hạ mình xuống sẽ được tôn lên”
(Lc 14, 11)
Nơi bữa tiệc cuộc đời dương thế
Luật Tin Mừng phá lệ phàm nhân
Mâm cao lắm kẻ tranh phần
Ai tìm chỗ cuối Chúa nâng đồng bàn
Chúa Cha đã tặng ban Con Một
Cho nhân trần giữa chốn điêu linh
Nhờ Ngôi Thánh Tử xoá mình
Loài người được phúcl àm con Chúa Trời
Bởi Chúa chọn được ngồi chỗ rốt
Chỗ của Người: Thập giá đóng đinh
Cho nên Thiên Chúa tôn vinh
Khiêm nhường tự hạ là tình Giêsu
Tình Giêsu tràn dư sức sống
Tiệc Giêsu mở rộng trao ban
Cho con diện kiếnThánhNhan
Cho con vinh dự đồng bàn với Cha
Con cảm mến ngợi ca tình Chúa
Đấng ẩn mình ngự giữa chúng con
Thương người bất hạnh neo đơn
Mở tiệc Đức ái đền ơn chẳng màng
Sống Lời Chúa chia san hạnh phúc
Trong khiêm nhường phục vụ dấn thân
Chúa Cha Chủ Tiệc từ nhân
Rộng tay thết đãi con dân Nước Trời
Nt. Bích Ngọc
NÂNG LÊN – HẠ XUỐNG
(Lc 14, 1. 7-14)
Đa số thực khách được mời
Thích chọn chỗ nhất để ngồi thảnh thơi
Chúa liền chỉ dạy từng lời
Khi nào dự tiệc nên ngồi chỗ sau
Đến khi ông chủ cầm tay
Mời lên chỗ nhất, người quay lại mừng
Khiêm nhường, tứ tốn thắt lưng
Khắc ghi lời Chúa tập trung thi hành
Nhắc mình lên bị hạ nhanh
Khiêm nhu phục vụ, chất thành chỗ cao
Bất kỳ dọn bữa giờ nào
Đừng mời tham dự: cường hào, người thân
Rồi đây họ sẽ ân cần
Mời anh dự tiệc, trả phần ngày qua
Hãy ra các chỗ ngã ba
Mời ngay những kẻ không nhà lang thang
Tới ngày vào chốn vinh quang
Anh được trả lễ gấp ngàn ngày xưa
Lm. Vĩnh Tiến
CHA LÀ TẤT CẢ, CHA ƠI!
Vẫn làm thơ
Vẫn mộng mơ
Vẫn trời, trăng, mây nước
Vẫn mù mờ
Vẫn đợi chờ
Vẫn bất ngờ phía trước!
Một tình Cha
Một bài ca
Con say sưa điệp khúc
Một thiết tha
Một xót xa
Một tình yêu thúc giục!
Những cơn giận
Những thù hận
Những tức tối tiêu tan
Những lận đận
Những uất hận
Những oán trách không còn!
Có làm thơ
Có mộng mơ
Có phút giây bay bổng
Có khù khờ
Có mù mờ
Mới biết Cha là tất cả, Cha ơi!
Vũ Thủy, 29/8/2013
CHỌN CUNG CÁCH CHỖ NGỒI BỮA TIỆC
(Lc 14, 1. 7-14 * CN 22- TNC)
Chọn cung cách chỗ ngồi bữa tiệc
Chúa muốn con thông việc đạo đời
Kính trên nhường dưới chào mời
Thiên thời địa lợi khắp nơi nhân hòa
Sao con dám ba hoa chỗ nhất
Tình chủ nhà chân thật lộ ra
Mời người nghĩa trọng thiết tha
Biết tương quan chủ biết ta biết mình
Chiêm ngưỡng Đấng Cứu Tinh khiêm hạ
Hướng trọn tình cảm tạ Chúa Cha
Thế nhân Ngài gọi người nhà
Yêu thương đến chết hoan ca khải hoàn
Tư cách sống khôn ngoan đạo đức
Thầy Giê-su lay thức môn sinh
Biết xem thực tại nhân linh
Gẫm suy thế giới đức tin diệu huyền
Tiệc khoản đãi Chúa khuyên mời khách
Khách mù què đói rách đau thương
Thưa Ngài con khách tha hương
Cảm ơn Ngài mở Thiên Đường tiệc Chiên
Chúa là Chủ tiệc Chiên hiến tế
Chuyển thiệp hồng đẹp lễ canh tân
Chọn ngồi chỗ cuối tiệc trần
Cùng Ngài vĩnh phúc thánh ân tiệc Trời
Cát Vàng- 16/ 7/2013
MỘT CÕI RIÊNG TƯ
(Mc 6, 30-32)
Một cõi riêng tư con với Chúa
Cỏ cây núi biển hòa cung trầm
Lặng suy thấu đáo tình muôn thủa
Thần Khí khơi nguồn rạng cõi tâm
Thiên Chúa là Cha con gọi thầm
Ngọt ngào quá đỗi mối tình thâm
Trinh nguyên gốc cội nôi nồng ấm
Hạt giống thiên linh nguyện nẩy mầm
Giê-su ngời chiếu ánh bình minh
Dung thứ tội con sẹo dấu đinh
Thánh Thể tương giao êm cõi tịnh
Đêm trường thảo hiếu kính hương kinh
Yên tĩnh cõi riêng mà rất chung
Ba Ngôi Thiên Chúa chốn thâm cung
Nơi con xuất phát tràn Thánh Khí
Thanh khiết lối về chí tín trung
Lương tâm đan viện Chúa kề lòng
Nên một với Ngài con khát mong
Cuộc chiến linh thao đẹp lựa chọn
An vui chọn Chúa Đấng Vô Song
Xuống núi Đức Tin lội ngược dòng
Nguyện cầu sẽ thoát cảnh long đong
Ba thù giương móng rảo gầm thét
Ngọc ấn tình đầu nét suối trong
Cảm tạ hồng ân một cõi riêng
Sóng chao niềm nỗi chiến thuyền nghiêng
Cậy tin Lời Chúa thêm can đảm
Hội Thánh reo mừng chạm bến thiêng
Cát Vàng- 30/8/2013
CHIẾC GHẾ
Chiếc ghế của tôi
Sao mà kì lạ
Cứ thích nhàn nhã
Ngồi trên hàng đầu
Chẳng biết ai sau
Chẳng nhường ai cuối
Thích được làm nổi
Giữa người anh em
Thích được ca khen
Là loại gỗ quý
Thích được hoan hỉ
Ở giữa đám đông
Thích được chơi ngông
Thiên hạ bái phục
Mặc ai gỗ mục
Nứt nẻ chân long
Mặc ai long đong
Xót đau số phận
Mặc ai lận đận
Mối mọt hằng ngày
Mình ta vui say
Ăn trên ngồi trước
Mặc sức lả lướt
Chạy theo thói đời
Mặc ai lôi thôi
Mình ta bóng bẩy
Cho dời nhìn thấy
Ta được tôn vinh…
Chiếc ghế của tôi
Sao mà kì cục
Phải đâu hạnh phúc
Chỉ có mình ta
Mong ghế nhận ra
Tự nâng cao quá
Có ngày gục ngã
Hãy tránh xa thói đời
Chiếc ghế tôi ơi!
KHIÊM NHƯỜNG THẬT SỰ
Tiệc kia đầy cỗ với mâm cao
Thực khách giành nhau chỗ tự hào
Mâm nhất chen vai không chịu kém
Ra điều quý phái với thanh tao
Các ngươi, Chúa phán, nếu ai mời
Chỗ nhất đừng tranh kẻo tả tơi
Khi có người hơn ngươi đến dự
Thẹn thò nhường chỗ mới chơi vơi
Phải hơn, hãy chọn chỗ khiêm nhường
Chủ đến mời ngươi thật dễ thương:
“Mâm nhất, làm ơn ông chủ tọa”
Bấy giờ ngươi xứng đáng nên gương
Giả hình Chúa chẳng dạy ta đâu
Chúa muốn khiêm nhu thật thẳm sâu
Còn thói huênh hoang Người chán ghét
Kiêu căng tội bảy mối hàng đầu
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
LÀM MẸ CHÚA
Làm Mẹ Chúa là hồng ân cao cả
Nghĩa là Bà, chẳng vướng chút tội Nguyên
Là hoài thai vẫn trinh trắng tinh tuyền
Và Mông-triệu ân ban hồn lẫn xác
Không có nghĩa Mẹ không cùng hợp tác
Lời “Xin vâng” hời hợt thốt vô tư
Ngàn lần không, đấy chẳng phải hư từ
Mà cửa hẹp, bỏ mình và Thánh giá
Kìa thai nghén chưa chồng đầy nhục nhã
Nọ liều mình mặc ném đá nguy cơ
Oan tình buồn đè nặng trái tim thơ
Làm Mẹ Chúa đâu miễn trừ, Mẹ nhỉ?
Suốt một đời chỉ toàn là vận bỉ
Chồn vẫn hang, chim còn tổ, Mẹ không!
Nơi Bê-lem run rét gió gào đồng
Làm Mẹ Chúa sao Mẹ nghèo đến thế!
Phận cùng đinh chẳng có gì tự vệ
Giữa đêm đen trốn vội lánh tai ương
Bước thấp cao cơ cực dặm đường trường
Mẹ đáp trả dễ thương là thế đó
Ba năm dài Chúa dãi dầu sương gió
Ba năm dài Mẹ chiếc bóng trung kiên
Trên đồi cao bóng Chúa chính Mẹ hiền
Người gục xuống còn hiên ngang Bóng đứng
Mẹ một đời hùng hồn là nhân chứng
Vinh dự cao đòi buộc cũng quá cao
Chúa có đâu thiên vị đến người nào
Không phải hễ hồng ân là được rỗi
Làm Mẹ Chúa là hồng ân quá đỗi
Và khổ đau cũng xuyên suốt tâm can
“Xin vâng” xưa là máu lệ đôi hàng
Làm Mẹ Chúa đâu miễn trừ, Mẹ nhỉ?
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
MẸ ƠI, MẸ ĐẸP
Kìa Bà mặc áo Mặt trời
Triều Thiên Thập Nhị rạng ngời vinh quang
Dưới chân vầng Nguyệt huy hoàng
Muôn vàn Thiên sứ hợp đoàn ca vang:
“Bà là chính Cửa Thiên Đàng
Đạo quân xung trận hiên ngang uy hùng
Nữ vương Thần, Thánh, thiên cung
Hòm bia Thiên Chúa tột cùng oai nghi”
Con quỳ mắt lệ tràn mi
Mẹ ơi, Mẹ đẹp sánh chi cho vừa
Hương Nam núi Thánh ngàn xưa
Hồng trinh Huệ thắm hương đưa ngạt ngào
Suối lành hoang mạc khát khao
Du dương giọng sáo thanh tao đêm nồng
Cao cao trăng giãi từng không
Dịu dàng Mẹ đẹp con trông thỏa vời
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
TỰ XÉT MÌNH
Lc 14,1.7-14
Phải hiểu rành ta, và biết người
Để không vướng mắc chuyện trời ơi
Được mời cỗ trước thôi vừa ý
Đưa xuống mâm sau hẳn hổ ngươi
Chớ nghĩ mình đây ông chủ lớn
Rồi xem kẻ khác thứ con rơi
Bàn dân thiên hạ là đồ bỏ
Hợp hĩnh lâu nay ấy thói đời
Sức tài non kém cũng tranh ngôi
Hành xử như ri chẳng đúng rồi
Đừng nghĩ thân ta: Cần tìm lợi
Hãy xem thiên hạ: Phải trông nồi
Không cho bị nhục cùng bằng hữu
Lại được ca khen với mọi người
Lời Chúa dạy răn mà thực hiện
Hẳn nhiên hạnh phúc quá đi thôi !
Dẫu biết nào ta phải thánh hiền
Từ cao, tự đại quá không nên
Tin Mừng suy ngẫm cho chân xác
Lời Chúa thực thi thật hiển nhiên
Sẽ được ơn lành từ Thánh tử
Và san diễm phúc với đoàn chiên
Cùng chung tán tụng tôn vinh Chúa
Người đã thương ta thật nhãn tiền
Chúa ơi bé mọn ấy thân này
Quảng đại xin Cha hãy rộng tay
Tha thứ lỗi lầm, ban sự sống
Giúp cho tinh tiến, đạt đường ngay
Yêu điều công chính con mơ ước
Tránh bả phù hoa quỷ đạt bày
Hầu được tin yêu trong lửa mến
Tụng ca Thiên Chúa quý cao thay !
Từ Thanh Hà
VÔ VỊ LỢI
Bánh ích trao đi, thời qui nhận lại
Lẽ công bằng có phải vậy hay không ?
Tránh sao ha cho khỏi cảnh buồn lòng
Được tiếp đãi để rồi chờ mỏi cổ
Vậng ! Thói đời thường thường là thế đó
Có lại qua mới thật toại lòng nhau
Nếu nhưng không thôi lắm chuyện đổ đầu
Chẳng để yên rồi móc moi đủ thứ
Lấy Lời Chúa suy ra mà hành xử
Hãy rộng tay quảng đại với tha nhân
Cứ cho đi, phần nhận lại chẳng cần
Có như thế mới đặng nhiều ơn phúc
Chốn dương gian còn nhiều người yếu sức
Và đôi khi còn bị bệnh bẩm sinh
Hoặc biến động, nhìn cảnh rất thương tình
Nên giúp đỡ một khi ta có thể
Những người này chính họ đâu muốn thế
Do ghét ghen hoặc chinh chiến tạo ra
Không cơm ăn cũng chẳng có cửa nhà
Sống lây lất nơi đầu đường xó chợ
Kẻ quyền trên thời cho là của nợ
Không quan tâm còn quay mặt làm ngơ
Là con Chúa chẳng lẽ lại hững hờ ?
Và phó mặc cho dòng đời đưa đẩy
Thân lạy Chúa cho con được nhận thấy
Điều bất toàn, khốn khó nơi anh em
Để qua đây con sẽ học hỏi thêm
Theo Thập Giá và đường lên núi Sọ
Dạy bảo con sao hằng luôn mến mộ
Là Sự Thật, Lẽ Sống, chính Con Đường
Ơn Cứu Độ tràn ngập sự yêu thương
Được yên nghỉ trong tình Cha mãi mãi
Từ Thanh Hà
KHIÊM NHƯỜNG & KHÔN NGOAN
(Suy niệm từ Lc14. 1,7-14)
Lời Chúa hôm nay dạy chúng ta:
Tương thân, tương ái chớ phôi pha
Tình yêu cứu dộ không kỳ thị
Biệt phái, lương dân cũng được tha…
Nếp sống khiêm nhu quan trọng nhất
Không tham danh vọng với ngôi cao
Tự kiêu, tự đại là vô vọng
Sự nghiệp tương lai sẽ đổ nhào
Tiệc cưới, khách mời tới trước tiên
Chớ ngồi vào ghế chỗ dành riêng
Khôn ngoan lưu ý xa danh dự
Giữ đức khiêm nhu của thánh hiền
Danh dự siêu nhiên tại Nước Trời
Khiêm nhu rất mực Mẹ Trinh Thai
Mẹ phò cứu thế cùng Con Chúa
Chính Mẹ Ma ri (a) Mẹ Chúa Trời…
Thế Kiên Dominic
NẨY MẦM THỜI MỚI 11
( Nghe, đọc, suy tư)
Khiêm nhường trong sứ vụ (1)
Nhà truyền giáo- những chiếc bình đất sét,
Tuy mong manh, bất xứng và mỏng dòn,
Nhưng cậy vào ân sủng Chúa bảo toàn,
Người tận hiến khiêm nhu trong sứ vụ.
Bình chứa đựng biết bao điều đại sự,
Chuyển tải về nhà Thánh Hội cao quang,
Dâng tiến lên phụng tự Chúa Thiên Đàng,
Và đóng góp vào việc mở mang Nước Chúa…
Yêu thương và tha thứ
Nhân sinh hy vọng phúc trường sinh,
Thiên Chúa xót thương kẻ nhiệt tình.
Giáo Hội đón mời người thiện chí,
Canh tân sám hối, sống an bình…
Đức ái Ki Tô hữu
Đức ái Ki Tô toả sáng ra
Thứ tha cho kẻ mất lòng ta
Thay vì giận dữ, cầu cho họ,
Phần thưởng Chúa ban- sống thuận hoà
Thế Kiên Dominic
· Tuần tin HDGMVN số 32 tr2
THÓI ĐỜI
(Lc 14, 17-14) CN 22 TN
Người đời thích được tụng xưng
Tôn mình lên, vẻ dửng dưng mọi người
Dụ ngôn Chúa dạy tuyệt vời
Tiệc tùng, cưới hỏi được mời cứ đi
Nhưng hãy hết sức nhu mì
Đừng ngồi cỗ nhất, chắc gì vênh vang!
Người sau tới vẻ cao sang
Chủ mời người ấy vào bàn thay ta
Xoa tay, nhăn mặt xuýt xoa
Xin ông nhường chỗ…mời ra bàn này
Thật là xấu hổ lắm thay
Nên chọn bàn cuối ngồi ngay, ngại gì
Chủ tiệc đi đến nằn nì
Mời lên cỗ nhất, xin đi ngay nào!
Bấy giờ vinh dự xiết bao
Thực khách ai nấy nhìn vào ngợi ca
Chúa còn nói với chủ nhà
Đừng mời bè bạn cùng là anh em
Có qua có lại đã quen
Đã từng đáp trả, trắng đen tỏ tường
Hãy mời những kẻ đáng thương
Đui què, câm điếc đầu đường, bãi sông
Có như thế mới thật lòng
Chúa Trời ban phước thưởng công sau này
Đỗ Văn
SÁT TẾ
(Lấy ý sách Sáng Thế)
Để thử lòng Áp-ra-ham
Chúa Trời đã khiến ông làm việc sau
Đứa con duy nhất tình sâu
Làm vật hiến tế toàn thiêu cho Ngài
Đưa con đến núi được sai
Dựng bàn sát tế…dao mài rút ra
I-xa-ác đứng bên cha
Nắm đầu con trẻ quyết mà giết đi!
Sứ thần hiện đến uy nghi
Ngăn tay ông lại: Chúa thì hiểu ngươi.
Con một chẳng tiếc vì Người
Kính sợ Thiên Chúa vâng lời trước sau
Ap-ra-ham vội ngước đầu
Một con cừu đực từ lâu mắc sừng
Trong bụi cây giãy tưng bừng
Ông liền bắt lấy mà dùng lễ dâng
Sứ thần Chúa lại một lần
Lấy chính danh Chúa ân cần thề ngay:
Bởi ngươi đã làm điều này
Nên Ta giáng phúc từ nay, đời đời…
Dòng dõi như sao trên trời
Như cát bãi biển-rạng ngời thánh ân
Vinh quang, dũng lực, chí nhân
Con ngợi khen Chúa ngàn lần thương con
Đỗ Văn
NHÌN MÌNH
Cho con cúi xuống nhìn mình
Là ai trong cõi phù sinh trần đời
Chỉ là hạt bụi nhỏ thôi
Mà ham bay tới cao vời vợi xa
Mỗi ngày là một hôm qua
Thời gian theo nhịp phù hoa nhanh dần
Bay xa rồi lại về gần
Người đi cũng vội dừng chân giang hồ
Cho con xót phận vong nô
Rồi ra cũng một nấm mồ tàn hoang
Tham chi quyền quý cao sang
Mà quên cơ khổ, nghèo nàn quanh con
Chi bằng tình sắt nghĩa son
Cùng người chung phận mỏi mòn khát khao
Một nơi vĩnh cửu trên cao
Dìu nhau tới bến muôn sau an bình
Cho con cúi xuống nhìn mình
Xin là hạt bụi trung trinh khiêm nhường
Đời này còn được yêu thương
Đời sau Chúa thưởng Thiên Đường muôn thu
ả giang hồ, 29-8-2013
ĐỪNG XIN
Đừng xin một chỗ cao vời
Nếu không là chỗ treo người đóng đinh
Đừng xin vạn tiếng tôn vinh
Nếu không tự hủy hiến mình chuộc dân
Đừng xin nhất thế nhì thân
Nếu không uống chén vô ngần đắng cay
Đừng xin danh vọng trời mây
Nếu không mở trắng bàn tay cho đời
Đừng xin một chỗ Nước Trời
Nếu không cảm cảnh xót người đau thương
Đừng xin nhan sắc hoa hương
Nếu không lòng mến bình thường cho đi
Đừng xin phép lạ huyền vi
Nếu không trao tặng chút gì cho nhau
Đừng xin người nhắc lên cao
Nếu không thành khẩn cúi đầu khiêm cung
Chúa ơi! Nguyện Chúa xót thương
Trí lòng con mãi vấn vương mùi đời
Giữ mình trên chỗ cao vời
Mà không chấp nhận cùng Người đóng đinh
Xin thứ tha, bao tội tình
Xin ơn khiêm hạ, hiến mình chuộc dân…
ả giang hồ, 30-8-2013
NÂNG MÌNH LÊN…
“Ai tự nâng mình lên
sẽ bị Người hạ xuống.
Ai tự hạ mình xuống
sẽ được Người nâng lên”
Chúa biết con, thân phận yếu hèn
Đã lắm phen hòng tiêu tan vong mạng
Có nghĩa gì đâu trên cõi đời bi tráng
Mà lòng con tưởng vô hạn vô biên
Cả cuộc đời chỉ một nỗi niềm riêng
Lo ngay ngáy chức quyền trên thiên hạ
Con không thể làm tôi đòi vất vả
Cũng không màng ai đày đọa điêu linh
Thời gian trôi theo gió cuốn vô tình
Không chờ đợi xong công trình lầu tháp
Có ngờ đâu chỉ một mùa bão táp
Mộng đời con ngã rạp dưới chân đời
Có lẽ nào con thất bại Chúa ơi!
Tạ ơn Chúa ban một thời quỳ xuống
Cho con nghe cõi lòng mình mòn ruỗng
Chẳng còn chi ngoài vất vưởng, lang thang
Nâng mình lên cho tủi hổ bẻ bàng
Khi quỵ xuống giữa muôn ngàn nhục nhã
Xin khiêm cung nhận mình là hèn hạ
Có trong tay, tất cả là hồng ân
Xin từ thôi thói kiêu ngạo bất cần
Để tín thác toàn thân trong tay Chúa
Có hôm nay và còn mai sau nữa
Trong Nước Người, Nước của kẻ khiêm cung
Hương Nam 29-8-2013
CON LÀ ĐỨA TRẺ SINH NON
1 Cor 15, 8-10
(8) Sau hết, Người cũng đã hiện ra với tôi, là kẻ chẳng khác nào một đứa trẻ sinh non.
(9) Thật vậy, tôi là người hèn mọn nhất trong số các Tông Ðồ, tôi không đáng được gọi là Tông Ðồ, vì đã ngược đãi Hội Thánh của Thiên Chúa. (10) Nhưng tôi có là gì, cũng là nhờ ơn Thiên Chúa, và ơn Người ban cho tôi đã không vô hiệu; trái lại, tôi đã làm việc nhiều hơn tất cả những vị khác, nhưng không phải tôi, mà là ơn Thiên Chúa cùng với tôi.
“Con là đứa trẻ sinh non”
Nhờ hồng ân Chúa mới còn tới nay
Những gì con nắm trong tay
Thảy đều do Chúa tỏ bày yêu thương
Xin cho con sống khiêm nhường
Như hoa thắm sắc lựng hương thiên đình
Có mình không bởi tự mình
Nhưng là do bởi ân tình Chúa ban
Xin cho con mãi hân hoan
Phận hèn bé mọn giữa ngàn lớn lao
Chỉ còn một nỗi khát khao
Được nên bạn hữu Người trao hiến đời
Dẫu là tan tác tơi bời
Xin ơn khiêm hạ rạng ngời lòn con
Con là đứa trẻ sinh non
Nhờ hồng ân Chúa mới còn tới nay
Đức Tin, Đức Mến Yêu Ngài
Đức Trông Cậy vững, cũng tay Chúa làm
Con xin từ thói tham lam:
Giành phần của Chúa làm phần của con
Cho con trung tín sắt son
Học bài hiền hậu khiêm nhường quí thay
Hương Nam, 22-8-2013
KHIÊM NHƯỜNG
Bởi con chưa đủ khiêm nhường
Nên còn con mắt khinh thường tha nhân
Lòng hoài trống vắng từ tâm
Bàn tay tê bại ngại ngần xòe ra
Kiêu căng vốn quỷ vốn ma
Dạy con ảo tưởng mình là đại nhân
Chê bai, sỉ nhục, bất cần
Cả và thiên hạ cũng ngần phàm phu
Bởi con thích những tiếng ru
Thèm lời nịnh nọt, thèm ngồi nơi cao
Nên lòng con mãi lao đao
Ghét ghen, thù hận người nào hơn con
Bao giờ con được vuông tròn
Ước mơ vĩ đại thành toàn công danh?
Chỉ trong khiêm tốn chân thành
Mới hay thấu hiểu ngọn ngành đời hoa
Xin ơn khiêm tốn thật thà
Nhận mình là kẻ nhận quà trời cao
Lòng thanh trí tịnh anh hào
Thương người con muốn hiến trao cuộc đời
Ba Chuông 24-8-2013
AI!
AI ơi,
AI có biết không?
AI đã chỉ con bầu trời.
AI đã đỡ nâng con một đời.
AI đã dạy con gọi “Mẹ ”.
AI đã dắt tay con cho những bước đi chập chững.
AI đã cấy vào nụ cười những hạt ngọc xinh tươi.
AI đã mở con đôi mắt đón chào nhân loại.
AI đã gieo trong con hạt Yêu cho mầm Tin sống dậy.
AI đã chỉ con Evà, cõi đến của Adam.
AI đã gắn chúng con, tập tành yêu thương nguồn cội.
AI đã khích lệ chúng con gieo mầm Yêu lan tràn mặt đất.
AI đã mở mạch nguồn nước tưới đồng xanh.
Ai đã ươm mơ cho hồn này những ước vọng nguyện cầu được Thánh Hóa bản thân.
Ai?
AI là Ai?
Ai đã cho con ĐƯỢC LÀ, mà đã chẳng phải KHÔNG KHÔNG?(*)
Ai đã làm con khác biệt cỏ cây?
Ai đã làm con biết mình là chúa tể, cai quản địa cầu, trái tim của vũ trụ?
Ai như cơn gió dịu hiền?
Ai như sóng nổi khơi xa?
Ai như khiến hòn đá lặng câm biết tỏa nguồn năng lượng yêu mến?
Ai như mà rât xa nhưng lại rất gần, gần ngay trong từng hơi thở?
Ai như máu thịt từng giây luôn biến đổi cho sự sống vươn lên?
Ai như diệu kỳ cho sinh khí lên ngôi?
Ai như mãi đong đầy chốn Lương Tâm những lý lẽ của Yêu Thương nghịch lý?
Ai như đang sống trong con để con được hóa thân vào vũ trụ?
Ai như đang ru con cõi Vĩnh hằng từ giấc trăm năm?
Ngài đó ư, Thần Khí của Cha?
Ngài đó ư, Trường sống Ngôi Hai?
Ngài đó ư, Thánh Linh Cha rực rỡ?
Là Ngài rồi, Sự Sống của Phục Sinh!
Là Ngài rồi, Sợi dây nối Trời và Đất!
Là Ngài rồi, khí thở của chúng sinh!
Sài-gòn, buổi sáng bình yên.
Joscaothai
(*) “to be or not to be”
BIẾT XẤU HỔ
Hoa trinh nữ sao gọi gai xấu hổ
Lòng thẹn thùng e ấp nếp đoan trang
Từng vạt nắng soi mây trời óng ả
Sạch lòng thơ giữa vũ trụ vĩnh hằng
Nghe gió ru!Hơi thở nào rung động
Ngàn thông reo hồn đã tít trên khơi
Mặt đất tắm giữa cơn mưa lồng lộng
Phơi lòng ra cho màu mỡ sinh sôi
Con sông cái chuyển phù sa chĩu nặng
Bỏ đất thơm cho lúa mướt hương xanh
Con thuyền nhỏ tung tăng vờn sóng lặng
Rửa mái chèo thanh tịnh một tay nhanh
Con bản ngã buổi sinh tồn dã thú
Biết xót xa đồng loại sớm vong thân
Lửa Thánh Thần rọi hồn con xa tối
Mềm lòng ra cho ướp mặn hỒng Ân
Thuở sáng thế tổ tiên con xấu hổ
Thực lòng ngay cảm giác bén mùi trần
Đã biết lỗi Cha nào không tha thứ
Chỉ cần con biết xấu hổ ăn năn
Luôn phân minh hai con đường tội-thiện
Tiếng lương tâm nhắc nhở mỗi nhịp tim
Khi mắc cỡ mặt con bừng đỏ thẹn
Lỗi nhỏ này,Cha tha thứ, con xin!
Biết xấu hổ! con giục lòng xấu hổ,
Mỗi đêm về trong canh vắng sương rơi
Biết hối lỗi giục lòng mau xám hối
Sớm bình minh dậy sức sống nơi nơi
31/8/2013
Hà Nội đêm Hè
Suy niệm lời dạy của ĐTC Phanxicô
JOS.CAOTHAI
GIẤC THƠ
Vẫn giấc thơ
Vẫn ngác ngơ
Vẫn tình đời trải rộng
Vẫn tôn thờ
Vẫn say mơ
Vẫn khẽ khàng nhịp động.
Một thơ CHA
Một thi ca
Tay đan tay con bước
Một thật thà
Một quê xa
Một Tình Yêu có được.
Những nẻo gần
Những tần ngần
Những xao lòng lạc lõng
Những phân vân
Những ân cần
Những tâm tình đợi ngóng.
Có giấc thơ
Có ầu ơ
Có mối tình khắng khít
Có nhạt mờ
Có tinh mơ
Có CHA là ruột thịt.
Joscaothai
Ốm tương tư CHA TRÊN TRỜI
27/8/2013
BA NGÀN SÁU TRĂM!
Ngày quyện đêm
Mây vẫn êm
Nắng mới thêm
Mưa gội mềm
Hoa mộ đất
Quả mộ cây
Chỉ có con người cứ mãi vân vê
Sự Tự Do
Trong dại khờ
Trong câm lặng.
Thời gian trên ngai
Như vị quan tòa thống khổ
Ngài đếm từng giây
Ngài tính từng phút
Cát đồng hồ cứ tràn băng băng
Giữa sa mạc đời năm tháng,
Như nhận chìm thế giới của con tim
Nằm gục chết sóng xoài trong quên lãng.
Những cuộc chiến tương tàn
Lặng câm vô nghĩa!
Nỗi giận dữ,
Đã phất thành cờ chính nghĩa,
Để cam tâm tận diệt anh em.
Sự dữ cứ vẫy vùng chưa chịu chết
Cuộc đổi trao
Ba ngàn sáu trăm
Sinh mạng!
Chỉ một giờ
Chỉ sáu mươi giây trong sáu mươi phút ngắn ngủi
Ba ngàn sáu trăm con người đón cái chết tột cùng trong hơi ngạt.
Cái văn minh bạo tàn quả đói khát tình thương.
Chờ đợi đã lâu
Nên bán mất tự do
Hoặc chẳng đã
Nhắm mắt buông xuôi mặc tự do biến thành nô lệ.
Kẻ tuyệt vọng chế bom hủy diệt
Còn người văn minh bạn đang ở chốn nào?
Một nền văn minh vật chất
Sẽ rất thênh thang
Sẽ rất đàng hoàng
Nếu ta xây trên trụ móng của Tình Thương.
Hôm nay ta muốn làm gì
Thì xin khoan vội hỏi tiền đâu
Mà hãy lặng im nghe tim mình nhủ bảo
Cứ tiến lên
Có tình yêu ta đà có tất cả.
Vì tiền chẳng mua được tình yêu
Mà tình yêu chẳng đồng nghĩa với đồng tiền.
Đồng tiền của thế kỷ hai mươi mốt
Đã trở nên đầu trò ma quái
Đã biến chảy thành dung nham thiêu đốt
Đã hiện nguyên thân bột màu của quỷ dữ
Nhuộm đỏ mọi căn cơ
Nhuộm đỏ mọi con người!
Nên hôm nay ta nhìn ra thế giới
Địa cầu tròn ối đỏ giữa lòng tham.
Người lương thiện
Vẫn ngu ngơ đi đổi một giờ lao động
Vẫn chắt chiu từng hạt lúa minh anh
Để đong về một đồng tiền mua được mọi thứ!
Cửa ngõ mở từ đây
Cuộc đổi chác cũng kết thúc từ đây.
Đất thành chốn ăn chơi
Hạt lúa minh anh
Chết cho dục vọng điên cuồng.
Rồi lang thang, rồi thất nghiệp
Rồi bản năng sinh tồn sống lại
Rồi đảo điên, rồi lừa lọc
Rồi phẫn nộ
Rồi phân minh
Sai đúng.
Làm gì có đúng có sai
Mà lý lẽ!
Chỉ là dại khờ,
Chỉ là ngốc ngếch,
Chỉ là lờ tăm tiếng lương tâm thúc giục
Quy luật của tuần hoàn đào thải
Những gì không từ cội rễ sinh ra.
Vẫn biết rằng
Ta chẳng thể lấy chất Yêu thương
Chế bom xua tan lòng giận dữ
Tình Yêu thì không thuộc phạm trù hủy diệt
Và cũng không tỏa mùi
Từ ngọn núi kiêu căng.
Yêu thương và kiêu ngạo
là hai điều dị biệt.
Yêu thương sinh sáng tạo
Kiêu ngạo sính hào quang
Thôi,
Tốn thời giờ chi cho nhiều lần đánh giá
Kiêu ngạo với Khiêm nhường
Ta cứ trở về với bữa ăn
Ta cứ trở về với trời rộng
Lương thực của ta
Khí thở của ta
Từ TÌNH YÊU Thiên Chúa
Mà thành tạo.
Ta đón nhận
Ta say sưa
Trong mọi cung bậc đời thường
Trong cá tính CHA trao
Trong mỗi thân phận làm người
Cứ nghĩ suy để lớn dậy
Sống tự nhiên như trời đất vẫn tự nhiên
Vui tươi trong cuộc sống sinh tồn
Thơ ngây trong tình CHA
Hơn thua cao thấp chẳng nghĩa chi
Mình cứ được làm Con Cha là đủ.
Ba ngàn sáu trăm thân xác
Xin được là ba ngàn sáu trăm hương mới
Nhuộm lòng người
Ướp hồng mọi trái tim nhân loại
Được thâm đậm mùi CHA
Để Mùi Chiên cùng giọt nước nhân sinh
Hòa Máu Thánh
Sinh sôi Ơn Cứu Độ.
Joscaothai
Hà Nội 1/9/2013
THỨ HAI XXII/TN/C
Rao giảng Tin Mừng
(Lc 4, 16-30)
Thánh Thần Chúa ngự trên tôi
Sai đi rao giảng cho người thành tâm
Giải oan kẻ bị giam cầm
Kiếm người tàn tật ân cần đỡ nâng
Năm hồng ân Chúa đến gần
Đây ngày khen thưởng tặng phần vinh quang
THỨ BA XXII/TN/C
Ðấng Thánh của Thiên Chúa
(Lc 4, 31-37)
Dân nghe bỡ ngỡ lời Ngài dạy
Quỷ ma ô uế chạy trốn ngay
Giê-su đang nắm trong tay
Quyền uy Thiên Chúa đổi thay thế trần
Cúi đầu lạy Chúa từ nhân
Đoàn con bé nhỏ rất cần đỡ nâng
THỨ TƯ XXII/TN/C
Rao giảng Tin Mừng
(Lc 4, 38-44)
Đặt tay chữa bệnh nhiều người
Xua tan quỷ dữ hết hơi kêu nài
Người ta ra sức giữ Ngài
Nhưng Chúa từ chối, bước ngay lên đàng
Ta được sai đến thế gian
Loan truyền chân lý thông ban ơn trời
THỨ NĂM XXII/TN/C
Thả lưới
(Lc 5, 1-11)
Vâng lời, thả lưới, kéo lên
Hai thuyền đầy cá, vượt trên sức người
Phê-rô sụp lạy thưa Người
Tránh xa kẻ tội nhất đời Thầy ơi
Chúa rằng nghe rõ từng lời
Từ nay con sẽ lưới người cho Ta
THỨ SÁU XXII/TN/C
Ăn Chay
(Lc 5, 33-39)
Ăn chay, đánh tội, nguyện cầu
Xin ơn tha thứ, gục đầu xót xa
Bây giở Chàng Rể ngự qua
Xức dầu, ăn tiệc, vui say, cùng Người
Chắp tay vái lạy Chúa Trời
Ban ơn hướng dẫn loài người u mê
THỨ BẢY XXII/TN/C
Sabbat – Chúa Nhật
(Lc 6, 1-5)
Sa-bát, lễ nghỉ, theo Cha
Vinh danh Thiên Chúa, hoan ca con người
Ngày nay Chúa Nhật thảnh thơi
Nguyện cầu, dự Lễ, nghỉ ngơi, thăm làng
Con người, Thiên Chúa, vẻ vang
Mưu cầu hạnh phúc ngày càng thâm sâu
Lm. Vĩnh Tiến
Phản hồi gần đây